Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2013

BẠN TÔI

Tặng Luân-Định-Thưởng và đồng đội của tôi

Sáng như tia nắng biển Đông
Lúc mặt trời thức dậy
Xé toạc sương dày
Đến với nhân gian
Về làng
Khi mặt trời tỏa bóng
Tôi thấy...
Bạn tôi
Lung linh nắng trãi lên mầm sống 
Ủ vàng theo chiếc lá rơi đau

Ngày mưa 
Bạn ở đâu?
Lâu...!
Đã lâu! 
Hơn bốn mươi năm rồi nhỉ?
Mình vẫn đi
Đi khắp nhân gian 
Làm giọt nước hòa tan
Thấm vào lòng đất mẹ
Thấm vào lòng người dân
Chảy sinh tồn dòng máu

Đêm trăng sao
Trời cao
Mình làm ngọn gió
Vào từng khe cửa 
Về lại quê nhà
Nghe những bài ca
Của muôn loài tinh thể

Bạn tôi đánh Mỹ
Sống cuộc đời đạn bom








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.

Bài đăng phổ biến